Tán tỉnh thịt luộc em rau sạch tại bắc kinh, được chiếu sáng bởi ánh đèn thủy tinh cùng ánh nến, Gạ gẫm chén em rau sạch đến từ thường châu gương mặt anh tuấn như được điêu khắc từ băng tuyết không có chút biểu cảm của con người, đôi mắt sâu thăm thẳm cũng lộ ra vẻ lãnh huyết như ma quỷ. Ánh mắt của hắn giống như hai thanh kiếm sắc xuyên thẳng qua trái tim đang run rẩy của Phương Nhan. Giọng nói cực kỳ trầm thấp như đến từ địa ngục, thong thả mà lạnh lẽo… “Phương Nhan, nếu cô chỉ vì muốn lấy lại công bằng cho hai lão già đó thì cứ hỏi Lôi Dận tôi!” Mọi người kinh hoàng. Phương Nhan