Đến chơi nhà em thư ký tiện thịt luôn, tỏa trong cái không gian mênh mông này, thời gian cứ dần trôi dần trôi qua ngày. Tôi thì cứ bình thản ngồi trên cái thảm có xanh mướt phóng tầm mắt ra phía xa, em ngồi cạnh tôi không nói gì, chỉ tựa đầu và vai tôi im lặng, Qua thăm em đồng nghiệp liền thịt luôn bất giác em lên tiếng phá tan cái không gian im lặng này. – Cứ mãi như vầy thì vui quá anh nhỉ – em nói nhỏ vừa đủ cả hai nghe. – Ừm, nếu em thích thì hai chúng ta sẽ như thế này mãi mãi – tôi nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn của em. – Em hông cần anh phải làm việc gì vĩ đại cho