Bem cave nhật lùn thổi kèn đỉnh của đỉnh, tiếc là chúng ta không có nhiều bài như thế, ha ha! Thế có diễn tiếp không?” “Hỏi ảnh đi.” Khâu Thanh hừ một tiếng yếu ớt. Đại từ này trong miệng cậu chỉ nhắm vào một người đặc biệt, song người ấy đứng cùng một chỗ mà chẳng đáp lại lời nào. Cố Kỷ đành phải làm một cái loa, lặp lại câu anh ta vừa hỏi Khâu Thanh một lần nữa rồi cảnh cáo Văn Hựu Hạ: “Cậu mà nói “hỏi Khâu Thanh” hay “tùy” là tôi cắt dây đàn của cậu luôn đấy.” Văn Hựu Hạ im lặng một thoáng: “Cậu ấy diễn bài nào?” Cố Kỷ thầm than trong